Menu
Thống kê
Lượt xem: 4114
Gửi một dòng sông
Họ thấy hào hứng về những điều thú vị phía trước, thấy lo sợ cho những sóng gió sẽ phải trải qua trên đường đi, thấy hồi hộp vì con sông này họ chưa từng qua bao giờ. Và rồi người lái đò xuất hiện. Thường thì người lái đò phải chờ sẵn trên còn đò nhưng đây là cuộc hành trình đặc biệt nên người xuất hiện cuối cùng. Dáng vẻ gầy gò, nhỏ nhắn và có gì đó trầm tư. Các vị khách trẻ tuổi tự nhủ: "Đó là dáng dấp chung của những người chèo thuyền. Vì họ phải chịu rất nhiều áp lực trong suốt cả chặng đường mà." Rồi con đò bắt dầu xa bờ, cứ xa, xa mãi đồng thời bờ bên kia cũng gần lại, gần lại hơn. Cho đến bây giờ con đò không biết đã phải trải qua bao nhiêu thử thách.
Những ngày đầu, mọi việc có vẻ suôn sẻ dưới sự hướng dẫn của chủ đò. Con đò cứ nhẹ nhàng trôi trên mặt sông. Nhưng rồi bỗng dưng phía trước xuất hiện một dòng nước xoáy, cả đoàn lo sợ. Họ không thể hiện được sự doàn kết. Có những tiếng cãi vã, tranh dành nhau và điều đó chỉ chấm dứt khi người lái đò lên tiếng: Tất cả đang ở trên một con thuyền. Nếu chìm mọi người sẽ cùng chết. Ai nấy đều hiểu ra và thay đổi thái độ của mình cho tốt hơn. Sau những ngày vật lộn với dòng xoáy, bằng kinh nghiệm và bản lĩnh người lái đò đã đưa những vị khách thoát khỏi nguy hiểm. Những ngày sau đó lại bình yên như thế, thỉnh thoảng có một vài cơn mưa hay gió mạnh làm thuyền chao đảo nhưng họ đã vượt qua. Cũng có đôi lúc các vị khách của chúng ta không đồng tình và chấp nhận cách giải quyết của người lái đò nhưng rốt cuộc thực tế đã chứng minh người lái đò đúng.
Vậy đó, những người trẻ tuổi thường xốc nổi, bồng bột để rồi hối hận, tiếc nuối… Nhưng không phải khi nào cũng thế. Cùng chung trên một con đò, lâu dần họ cảm thấy yêu mến nhau hơn, họ học được cách đoàn kết để phát huy sức mạnh tập thể, giúp con đò bớt bị chông chênh. Họ đã học được nhiều điều từ người lái đò, và dần nhận ra tầm quan trọng của người. Họ thấy yêu quý và muốn nói ra điều đó. Giờ đây, khi chuyến đò sắp cập bến, họ đã mơ hồ nhìn thấy bờ, mơ hồ đoán về những việc sẽ phải làm khi sang dược bờ. Nhưng họ bỗng im lặng, im lặng nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía người lái đò. Lại là cảm giác lo sợ, lo sợ ngày mai họ sẽ tiếp tục con đường của mình như thế nào khi không có người lái đò bên cạnh. Người đó rồi đây sẽ lại trở về bờ bên kia, tiếp tục đưa thêm nhũng lượt khách nữa qua sông. Và dòng sông kia vẫn cứ lặng lẽ chứng kiến từng chuyến đò qua lại. Sông biết hơn nhưng sông không nói. Dòng sông đọc được trong mắt những vị khách trẻ một sự hàm ơn sâu sắc đối với người lái đò.
Dòng sông ơi! Một mai khi ta rời xa chuyến đò này, xa dòng sông, cầu xin người hãy tiếp tục trôi lặng lẽ, đừng tạo nên sóng ngầm, đừng làm nên dòng xoáy, để những chuyến đò sau sẽ bình yên đến bến, để người lái đò sẽ không phải vất vả như đã từng là như thế trong ba năm nay. Xin hãy giúp cho người có những giây phút thảnh thơi, không lo lắng, buồn phiền. Chỉ từng đó thôi lời nhắn nhủ, xin gửi một dòng sông!
Hoàng Nhi 12C