Menu
Thống kê
Lượt xem: 3109
Đi dưới chiều mưa
Ngang qua xóm, câu ca dao từ nhà ai bật lên: “Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”. Sao chúng con gọi thầy là thầy nhỉ. Tháng ngày qua, con vẫn rong ruổi đi tìm lời đáp. Nhưng vì sao, thưa thầy? Giá con tự hỏi mình câu ca dao kia có bao nhiêu âm trắc, âm bằng.
Lặng nhìn hạt mưa, con nghe lòng se lại. Đếm từng giọt rơi, dại khờ làm phép tính cộng ơn thầy. Kết quả còn là ẩn số, chỉ tổ làm nhiều thêm những lỗi lầm sót sai.
Bài học hôm nào, còn nghe ngọt ngào sâu lắng. Nặng lòng thầy trong nỗi buồn “sóng gợn Tràng Giang”. Trang giáo án dày lên từng đêm, đừng dày thêm ưu tư phiền muộn. Con sợ nhìn mắt thầy với những vết quầng thâm.
Như một kẻ tín đồ, thành tâm con cầu nguyện. Mưa làm trắng cả lòng đường, hãy khoan làm nhòe trang thơ. Bụi phấn rơi đầy bục giảng, xin chớ làm bạc mái tóc thầy.
Một con đường lầy, một cơn mưa và một …mình con. Ai sẽ làm thầy nhiều lo âu thương nhớ, nghẹn lòng con mừng mừng sợ sợ, khi biết rằng … chính con.
Câu thơ tặng thầy, con ghi những dòng tri ân. Mà sao không nên vần nên nhịp, đành mong đường về bình lặng, con gánh tình thầy qua - kịp - cả - chiều - mưa …