Menu
Thống kê
Lượt xem: 4560
"Nỗi niềm chi rứa Huế ơi !"
“NỖI NIỀM CHI RỨA HUẾ ƠI”
Anh về thăm lại hoàng cung
Thành cao đã phế, sân rồng đã hoang
Ngoái nhìn muôn dặm quan san
Áo anh bay lẫn ráng vàng uy nghiêm.
Giang hồ dừng bước một đêm
Trúc sen là lính, cỏ bìm là ngai
Truyền ban ngự tửu trong ngoài
Mời sông, mời núi, mời ai tương phùng.
Bóng em xa, ngọn đèn chong
Vai gầy tóc rối ẵm bồng con thơ
Truyền quân mã rước một hồi
Ngôi trời cô lẻ, trẫm chờ ái khanh
Anh về thăm lại hoàng cung.
Thành cao đã phế, sân rồng đã hoang.
Hình như chuyến trở về này có chủ định. Anh về thăm lại chốn xưa, nơi đã từng in dấu chân một thời trai trẻ, nơi chứng kiến và lưu giữ những kỉ niệm có lẽ rất đẹp. Về với nơi này để sống lại với ngày xưa, để nghe tiếng thời gian rơi trong nỗi nhớ. Nhưng với anh, hoàng cung xưa không còn như ngày cũ. Tất cả đều đã đổi thay. Thời gian đã biến đổi mọi thứ theo xu hường phủ định. Thực tế hình như không phải vậy? Kinh đô Huế của ngày xưa được tôn tạo, bảo tồn và ngày càng đẹp chứ? Thì ra sự hoang phế này không phải là những gì anh nhìn thấy mà là sự phản chiếu của tâm tư anh. Người xưa không còn thì cảnh cũ có ích gì đâu? Anh tưởng rằng mình là một hoàng đế. Vị hoàng đế đó ngự trên ngai vàng của một đêm dừng bước lãng du. Ở chốn xa xôi kia, có phải là em đang đợi chờ anh, đợi chờ vị hoàng đế của lòng mình? Giá như sự đợi chờ kia là có thật? Anh, vị hoàng đế của em sẽ sai quân mã đem kiệu vàng đến rước em. Trong chập chờn men say của sự hồi tưởng, anh mơ mình đang được đợi chờ em. Cái "ngôi trời cô lẻ" kia sao mà chông chênh ngả nghiêng đến vậy. Không có em anh đơn cô biết bao trên cõi đời này. Có vậy mới biết đâu phải cứ cố quên là sẽ quên được. Anh vẫn đợi chờ em dẫu biết rằng đợi chờ kia là vô vọng. Dẫu biết rằng em mãi mãi chẳng thể thuộc về anh. Nhưng người xưa ơi, kỉ niệm xưa không thể chết, hình bóng xưa đâu dễ mờ phai. Để đêm nay anh chờ em đến nghiêng lệch cả đất trời. Được đợi chờ là một hạnh phúc!!!
Thanh Bình