Thống kê

Tổng truy cập: 2829725
Trong tháng: 172607
Hôm nay: 343
Đang Online: 13

Liên kết - Quảng cáo

Thư viện AMBN
cổng thông tin ts
Đại học Duy Tân
Ngày đăng: 13/12/2013
Lượt xem: 3160

Thương nhiều lắm...


     (THPT số 1 Bố Trạch- "Biết bao nhiêu ánh mắt vẫn từng giờ nhìn về phía đau thương, để rồi cầu mong trong khắc khoải rằng thiên tai đừng đến, rằng bão tố hãy chuyển hướng mà rời xa khúc ruột miền Trung, để đớn đau đừng lặp lại..." - Là tiếng lòng tha thiết của một cô bé học sinh THCS khi từng ngày chứng kiến cảnh tàn phá của thiên nhiên khắc nghiệt lên "đòn gánh miền Trung" thân yêu. Xin giới thiệu bài viết như những lời tâm sự của Thanh Thảo - một học sinh THCS Đồng Sơn.

 

 

Thương nhiều lắm, khúc ruột miền Trung...

 

      Biết bao nhiêu ánh mắt vẫn từng giờ nhìn về phía đau thương, để rồi cầu mong trong khắc khoải rằng thiên tai đừng đến, rằng bão tố hãy chuyển hướng mà rời xa khúc ruột miền Trung, để đớn đau đừng lặp lại...

 

      Hết đau thương này qua đi, đau thương khác đã lại đến. Khúc ruột miền Trung gồng gánh tai ương, vẫn bị quét qua bao nhiêu đau thương, mất mát.

      Chúng tôi rốt cuộc vẫn chỉ là con người có xương có thịt, chúng tôi không thể chống chọi nổi với cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Đối diện với hết thảy những thiên tai giáng xuống, đồng bào tôi vẫn chỉ biết oằn lưng mà gánh chịu. Trước vô vàn những cuồng phong cùng bão lũ, sức tàn phá khủng khiếp trải dọc khắp vùng duyên hải cằn cỗi, mỗi khoảng khắc đều có thể cướp đi sinh mạng của bất cứ ai. Thiên nhiên, Người đáng sợ, nhưng xin Người đừng tiếp tục trút giận lên đồng bào tôi!

      Những tấc đất qua muôn đời vẫn cằn vẫn cỗi, cùng miền Trung trải qua bao nhiêu nỗi khó nhọc. Mỗi trận bão quét qua là hoang tàn, là đổ nát, là ngập úng, là thiệt hại, là mất mát, là chia ly, là gánh nặng thêm dồn đổ, là nghèo lại càng nghèo, là đau lại càng đau.

 

      Thế nhưng, dẫu rằng thiên tai cướp đi tất cả những gì miền Trung có, và gây dựng suốt bao đời cha ông, nhưng không thể cướp đi ước mơ và niềm hy vọng, càng không thể cướp đi ý chí của người miền Trung. Đồng bào chúng tôi vẫn luôn gạt những giọt nước mắt, bước qua những đau thương, mất mát, ngậm ngùi trăm nỗi nhọc nhằn để vượt qua hết lần xâm phạm này đến lần xâm phạm khác, của bão lũ, của thiên tai. Vẫn gượng dậy sau mỗi lần đổ nát, vẫn sinh tồn trong biển nước mênh mông.

 

      Những ngày này, cả nước hướng về miền Trung ruột thịt, trước việc dự báo về thiên tai sắp đến nhưng hoàn toàn bất lực. Ai cũng lo lắng, ai cũng sợ hãi trước sức tàn phá của siêu bão có sức tàn phá lớn nhất lịch sử nhân loại, đều cảm thấy bàng hoàng. Tại sao miền Trung của chúng tôi luôn khổ như thế?

     Rõ ràng, không đất nước nào có thể phản kháng lại sự trừng phạt của thiên nhiên, con người vẫn chỉ biết gồng mình mà gánh chịu. Nước mắt không thể rơi nổi bởi sự chịu đựng đã được tôi luyện qua tháng năm, ngấm vào tâm hồn của từng người dân, từ người già đến trẻ nhỏ. Bởi vì khổ quá, nên mới càng trở nên kiên cường. Bởi vì đã trải qua quá nhiều nên mới không khuất phục.

     Nhưng mà, miền Trung ơi, vẫn đau lắm!

 

     Biết bao nhiêu ánh mắt vẫn từng giờ nhìn về phía đau thương, để rồi cầu mong trong khắc khoải rằng thiên tai đừng đến, rằng bão tố hãy chuyển hướng mà rời xa khúc ruột miền Trung, để đớn đau đừng lặp lại, để đồng bào đừng tiếp tục phải cắn răng chống chọi với cơn giận giữ của thiên nhiên.

     Đồng bào tôi cũng cần được sống an bình, đồng bào tôi cũng có khao khát được ước mơ, cũng muốn được thực hiện tất cả những nguyện vọng ủ ấp để vươn mình vững chãi. Cột chống của cả nước, những trách nhiệm phải đối diện với đầu sóng, ngọn gió. Đã đến lúc miền Trung mệt mỏi, đã đến lúc ai nấy đều kiệt quệ, đã đến lúc chúng ta nhìn thấy những gương mặt tuyệt vọng, những nỗi sợ hãi, và cả những giọt nước mắt đượm nỗi bi thương.

 

     Tôi đã nhìn thấy đồng bào tôi, chảy máu từ tận trong tim, như thế!

 

     Gửi tới đồng bào tôi một trái tim, một lời hứa đồng hành, những người dân lam lũ, khổ sở, luôn phải đối chọi với thiên tai khắc nghiệt, luôn phải gượng dậy sau mỗi trận bão qua, luôn phải gạt nước mắt xây dựng lại toàn bộ, để tiếp tục sống, khẳng khái và kiên cường.

 

     Dẫu cho những lời cầu nguyện của chúng tôi, khó có thể thành hiện thực. Dẫu cho sự xót xa đồng cảm của chúng tôi không thể khiến đồng bào miền Trung không phải chịu thương đau. Nhưng hãy cứ tâm niệm, một lòng hướng về miền Trung, đỏ mắt chờ mong một dải lụa kiên cường sẽ lại tung bay trước biển Đông lộng gió.

     Và xin thiên nhiên, miền Trung khổ lắm, đồng bào chúng tôi khổ lắm rồi, xin đừng trút giận lên họ thêm nữa!

 

  • Thanh Thảo

Gương sáng

Hình ảnh hoạt động











Bình chọn

Bạn hãy cho nhận xét về màu sắc Website mới
Màu sắc vừa phải
Màu sắc tươi sáng
Màu sắc nhạt nhòa
Màu sắc quá đẹp

Chat Box

Liên kết website